[Review sách] Cây cam ngọt của tôi – José Mauro

Giới thiệu
Câu chuyện về cây cam ngọt chưa hẳn là “cây cam ngọt”.
Không có SPOIL Nội Dung!!!
Phải chăng, chính cuộc sống khắc nghiệt đã làm cho tình yêu thương, lòng bao dung biến mất?
“Người lớn” đang bị nhấn chìm bởi những áp lực, muộn phiền.
Không còn thời gian để cảm thông, để thấu hiểu và bao dung?
Giao tiếp với trẻ con bằng sự thờ ơ, những lời nói nặng nề, và thậm trí là những trận đòn roi tàn bạo.
Để rồi nảy sinh những suy nghĩ tiêu cực, độc ác bên trong bộ óc bé nhỏ của những đứa trẻ.
Đó là những suy nghĩ của mình sau khi đọc xong cuốn “Cây cam ngọt của tôi”.
Cuốn sách này dạo trước nổi lắm luôn, mà dịp Tết này mình mới hứng thú đọc.
Phải nói nó cuốn dã man, càng đọc càng không thể dừng, 4 tiếng là xong.
Đọc 3 chương đầu, mắt mình mới chỉ rưng rưng thôi. Đến đoạn cuối thì khóc như điên luôn á :>
Download sách tại đây
Giới thiệu nội dung:
“Cây cam ngọt của tôi” là câu truyện xoay quanh cậu bé Zezé năm tuổi, nghịch ngợm, đầy trò tinh quái gây rắc rối cho cả khu cậu bé sống. Nhưng bên trong cậu ấy là một tâm hồn trong sáng, hồn nhiên.
Zezé sinh ra trong một gia đình nghèo đông con, đứa lớn trông đứa nhỏ, bố thất nghiệp, mẹ thì đi làm quần quật cả ngày.
Cái nghèo như đang bám đuổi, bủa vây, rồi nhấn chìm đến nghẹt thở gia đình ấy.
Không ai chơi cùng, thì với tính cách hiếu động của một đứa trẻ, cậu nghĩ ra đủ trò nghịch ngợm, phá phách, gây khó chịu tới mọi người xung quanh nhằm trêu chọc, gây sự chú ý.
Cậu bị cho là hư đốn như vậy, nhưng ít ai biết được rằng Zezé lại là người vô cùng nhạy cảm và có tâm hồn hướng thiện như thế nào.
Hoàn cảnh gia đình khó khăn khiến không một ai đủ kiên nhẫn để lắng nghe thấu hiểu cậu bé.
Thế rồi, Pinkie xuất hiện – một cây cam ngọt biết nói! Một người bạn đặc biệt, một người bạn để Zezé có thể tâm sự, chia sẻ mọi tâm tư, suy nghĩ, những điều thú vị mà cậu học được, và hơn hết, sẵn sàng chơi cùng cậu bất cứ lúc nào cậu cần.
Cảm nhận về câu truyện:
Trái cây “chính ép” thì không ngon, trẻ em trưởng thành trước tuổi cũng vậy.
Sự thiếu thốn cả về vật chất, lẫn tình thương, đã khiến một đứa trẻ ngây thơ, buộc phải lớn nhanh như nào, để có những suy nghĩ già dặn, chín chắn, trưởng thành đến đau lòng như vậy.
Một cậu nhóc cực kỳ đáng yêu nhưng vô cùng nhạy cảm!
Mình đã khóc :<
Một cuộc đời buồn đến mức đau lòng, buồn cho sự mật mát vì yêu thương, và buồn cho sự trưởng thành từ nỗi đau, sự trưởng thành quá sớm mà không ai mong muốn.
Tác giả và sự thành công của cuốn sách:
Nhà văn José Mauro de Vasconcelos (1920-1984) Là người Brazil, sinh ra trong một gia đình nghèo, lớn lên ông phải làm đủ nghề để kiếm sống. Chính vì vậy, ông có vốn sống và một nội tâm vô cùng sâu sắc.

Cuốn sách như một cuốn tự truyện, tái hiện lại những hồi ức tuổi thơ của nhà văn.
Nỗi đau, những trìu mến, những bài học nhân văn được tác giả truyền tải bằng những ngôn từ nhẹ nhàng, gần gũi, đủ sức chạm tới trái tim độc giả.
Lay động và lấy đi nước mắt của hàng triệu người…
Nhờ thế mà cuốn sách được đưa vào chương trình tiểu học của Brazil, được bán bản quyền cho 20 quốc gia và chuyển thể thành phim điện ảnh. Đem lại thành công và danh tiếng cho nhà văn José Mauro de Vasconcelos.
Bài học nho nhỏ:

“Cây cam ngọt của tôi” – một cuốn truyện đầy cảm động, đau đớn có, nhẹ nhàng có, hài hước có, nhưng trên hết là bài học về cách cảm nhận tình yêu thương.
Chậm lại một nhịp đểu hiểu, để yêu thương.
Đọc xong câu truyện, mình nhận ra, có nhiều mâu thuẫn cùng tồn tại song song trong một sự vật, sự việc.
Zezé là một đứa trẻ nghịch ngợm, chọc phá mọi người bằng những trò đùa quái ác. Nhưng sâu trong cậu bé vẫn là một tâm hồn trong sách, ngây ngô. Cậu bé ấy biết chia sẻ, đồng cảm với những đứa trẻ khác khổ hơn mình, luôn dành tình yêu thương cho gia đình mình.
Cây cam ngọt, chưa hẳn đã ngọt.
Đứa bé hư, chưa hẳn đã hư.
Chỉ có điều, những muộn phiền, áp lực cuộc sống khiến những “người lớn” ngoài kia không nhận ra được điều đó.
Trẻ con, chúng đáng yêu mà.
Bạn có thấy, những đứa trẻ lúc tập nói, tập đi rất đáng yêu phải không?
Thế tại sao chúng trở lên đáng ghét thế vậy nhỉ?
Có lẽ, trẻ con không đáng ghét.
Cái thực sự đáng ghét là cách “người lớn” dạy trẻ.
“ Nó còn nhỏ, nó có biết cái gì đâu”
Điều đó ĐÚNG,
Vậy tại sao, ngay bây giờ không dạy chúng đi?
Có những điều, không phải cứ lớn lên là tự hết.
Đòn roi hay những lời khó nghe có lẽ không còn phù hợp,
Sự thờ ơ, hay nuông chiều quá mức cũng chưa chắc đúng đắn để nuôi dạy trẻ.
Nhưng dù sao chúng vẫn chỉ là đứa trẻ với tâm hồn ngây ngô, trong sáng, chúng xứng đáng được lớn lên bằng tình yêu thương, sự thấu hiểu, lòng bao dung.
Chúng ta cần nghiêm túc hơn!
Sẽ có những người đến với ta, dạy ta cảm nhận được thế nào là tình yêu thương, lấp đầy hạnh phúc vào những vết thương lòng, khiến ta được an ủi và chữa lành.
Nhưng sẽ ra sao nếu cuộc đời này không cho bạn một ai như thế.
Còn điều gì tồi tệ hơn là không có nổi một người bạn sẵn lòng lắng nghe, thấu hiểu, đưa trẻ em kia trở về con đường hướng thiện?
P/S: Đọc thêm thật nhiều sách hay cùng máy đọc sách Kindle.
Tham khảo nhiều mẫu máy đọc sách giá rẻ tại: https://kindlehanoi.vn/
Địa chỉ cửa hàng: Gần Ngã Tư Sở, Thanh Xuân, Hà Nội.
Link tải sách tại: https://drive.google.com/file/d/1pjCsRlDePuj3CEa_RRzxEMIOAOD0aoll/view?usp=drive_link